Friday, May 6, 2011

BÃI ĐÁP “NÓNG”


BÃI ĐÁP “NÓNG”
Sherman Batman, MSG RET. Edited by: Robert L. Noe, Cpt. MACVSOG 
Lời giới thiệu: Đây là bức thư Sherman Batman viết, gửi cho Gerald Denison, toán biệt kích Ohio, và một biệt kích SOG ngồi ghế sau phi cơ quan sát “Covey”. Bức thư viết ngày 6 tháng Mười Hai năm 1999, kể lại chuyến xâm nhập của toán biệt kích Illinois.
  
        Tôi không còn nhớ bãi đáp đưa toán biệt kích xâm nhập, nhưng rất “nóng” (có địch quân nơi bãi đáp). Bãi đáp để cho toán Illinois xâm nhập là một khoảng trống giữa đám rừng, cây cao và rậm rạp, nên phải thả rơi từ trên một độ cao xuống. Tôi đã đặt chân xuống càng (chân) trực thăng, chuẩn bị nhẩy xuống, bên cạnh là người xạ thủ đại liên M-60 sẵn sàng nhả đạn.
        Nhưng khi nhìn vào bên trong hàng cây xung quanh bãi đáp. Chúa ơi! Tôi chưa từng thấy lính Bắc Việt đông như thế. Họ đang tiến ra chỗ chiếc trực thăng đang đáp xuống. Lập tức, tôi nhẩy vào bên trong trực thăng và cùng với người xạ thủ đại liên nổ súng. Viên phi công trực thăng cũng vội vàng kéo cần lái cho trực thăng bốc lên cao.
        Chuyến xâm nhập này, tôi đem theo Joel Haynes làm toán phó (1-1, One-One) cho tôi vì ông bạn James M. Tramel “lạnh cẳng” viện cớ đau răng không đi được. Điều này không hoàn toàn đúng, anh ta có hẹn đi nha sĩ ở Pleiku (bệnh viện của quân đội Hoa Kỳ) ngày hôm sau. Hôm đó, anh ta ngồi trên chiếc trực thăng phụ “bay theo” (chase), để chứng kiến cảnh toán biệt kích Illinois  “ị” ra quần nơi bãi đáp trực thăng.
        Trong lúc chiếc trực thăng “bốc” lên, tôi trông thấy khẩu đại liên .50 của địch bắn vào trực thăng. Người lính Bắc Việt xử dụng khẩu đại liên rất chính xác, anh ta cố tình “đem” chiếc trực thăng xuống cho một chuyến thăm viếng. Tôi chưa kịp thay băng đạn mới, chiếc trực thăng trúng nhiều viên đạn đại liên, tiếng đạn trúng vào trực thăng nghe rất rõ.
        Để trấn áp hỏa lực của địch, viên phi công, chuẩn úy Mehlman gọi trực thăng võ trang Cobra vào cứu, bắn xung quanh bãi đáp. Chiếc Cobra bay vào bắn hỏa tiễn làm cho địch im tiếng súng và chiếc trực thăng “slick” chở toán biệt kích bay thoát ra ngoài.
        Tôi ngồi dựa lưng vào thành máy bay, nghĩ lại những giây phút kinh hoàng vừa qua. Joel Haynes chìa mũi súng M-16 ra ngoài bắn xuống một phát, vỏ đạn nóng hổi văng vào người tôi. Theo phản ứng tự nhiên, tôi đứng bật dậy phủi áo cho vỏ đạn rơi xuống, rồi nhìn thấy cái bao tay của mình cũng đang từ từ rơi xuống mặt đất.
        Chiếc trực thăng trúng đạn lỗ chỗ khắp nơi, tôi không lo chỉ “tiếc rẻ” cái bao tay. Trước khi lên đường, tôi ghé nhà kho xin đôi bao tay mới. Bob Howard, một người rất nổi tiếng trên bộ chỉ huy Trung (CCC) Kontum, được thăng ba cấp bậc một lúc, từ trung sĩ nhất lên trung úy và sau đó được ân thưởng huy chương Danh Dự (Medal of Honor) cao quý nhất của người Hoa Kỳ. Bob nhắc nhở tôi “Batman! Đây là đôi bao tay thứ hai tôi cho anh trong vòng hai tuần lễ. Anh để mất nữa, về đây tôi sẽ đá đít!”... Tôi bật cười... Kỳ này về Bob Howard sẽ giết mình! Nhớ lại những lời của Bob Howard, làm tôi bớt lo, quên đi đám lính Bắc Việt nơi bãi đáp trực thăng.
        Câu chuyện chưa kết thúc ở đây. Chiếc trực thăng chở toán biệt kích Illinois vẫn phải bay về Việt Nam, đáp trong bãi đáp ngay trước cửa hầm quân y trên căn cứ hành quân tiền phương Dak To. Chiếc “slick” bay trên đầu ngọn cây khoảng 20 thước, hướng về biên giời Lào-Việt. Được khoảng hai phút, người xạ thủ đại liên M-60 vỗ lên đầu tôi, nói thật to (để át tiếng động cơ trực thăng) “Anh ta bị trúng đạn!”. Tôi đã “coi lại” những biệt kích quân trong toán của tôi, không ai “ăn đạn”, mặc dầu sàn trực thăng có nhiều lỗ đạn xuyên qua. Tôi lên tiếng “Ai bị trúng đạn?”. “Phi công”.
        “Như cứt!”. Tôi bỏ ba lô xuống sàn trực thăng, bước lên buồng lái. Viên phi công phụ (co-pilot, Peter pilot), chuẩn úy Gagnon ngồi ôm đùi phải bị trúng một viên đạn, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Tôi lấy cuộn băng cá nhân ra, băng tạm cho anh ta. Tôi định chính cho anh ta thêm một mũi morphine cho bớt đau, nhưng anh ta không chịu... vẫn phải lo nhiệm vụ lái chiếc máy bay trực thăng.
        Lúc mới nghe anh ta từ chối chích morphine, tôi chưa hiểu. Nhìn qua phiá phi công chính, chuẩn úy Mehlman, tôi hiểu ngay. Anh ta “vi phạm” luật phi hành của tiểu đoàn 52 Không Trợ (trực thăng của Lục Quân cũng được gọi như cấp tiểu đoàn, đại đội...), bay vào bãi đáp mà không kéo lớp kính che mắt xuống. Hậu quả, bị nhiều mảnh kính trước trực thăng (bị đại liên 50 của địch bắn) vỡ văng đầy mặt và đầu, khuôn mặt anh ta đầy máu. Nặng nhất là một, hai mảnh trúng mắt trái, chẩy máu và không thể nhắm lại được. Tôi lấy dụng cụ cứu thương (First Aid) lau mặt cho anh ta. Tôi không dám đụng đến con mắt trái, lau máu dính con mắt bên phải còn tốt, rồi trấn an anh ta... chắc không có gì đâu.
        Cuối cùng chiếc trực thăng về đến Dak To, hai viên phi công được y tá đem cáng ra bãi đáp khiêng vào hầm quân y. Toán biệt kích Illinois “Trơì đánh không chết”, gồm có tôi, Joel Haynes, và mấy biệt kích quân Thượng, không một người bị xây xát, trầy da tróc vẩy, lên một trực thăng về bộ chỉ huy Trung ở Kontum.
        Tôi xem sơ qua chiếc trực thăng, bị trúng đạn nhiều, nhiều lắm! Ít hôm sau, tôi liên lạc với viên phi công chính Steve Mehlmam được cho biết, chiếc trực thăng bị trúng 137 viên đạn. Tôi nghĩ con số đúng, vì ngoài khẩu đại liên .50, còn biết bao khẩu AK đưa lên trời... tha hồ bắn vào chiếc trực thăng.
               
Phần trả lời, bổ túc của Denison.
        Hai câu chuyện đã xa xưa bao nhiêu năm. Tôi vẫn còn cảm thấy hào hứng. Trí nhớ của anh vẫn còn rất tốt. Tôi xin bổ túc một vài điều. Mục tiêu cho toán biệt kích Illinois xâm nhập hôm đó là I-6, một chuyến hành quân “khẩn cấp, gấp rút”, do đó anh bạn không có thì giờ bay thám thính, quan sát mục tiêu trước (Trước khi xâm nhập, người trưởng toán thường bay quan sát khu vục xâm nhập (mục tiêu) trước để chọn bãi đáp cho trực thăng thả toán biệt kích).
        Anh đã nhờ tôi trong buổi sáng hôm đó “Chọn cho tôi một bãi đáp tốt”, trước khi tôi ra phi trường Kontum để bay trên chiếc phi cơ thám thính “Covey” (ngồi ghế sau).  Nhiệm vụ của tôi đi bay trên chiếc “Covey” ngày hôm đó và tôi đã chọn “lỗ hổng” giữa đám rừng già để trực thăng thả rơi xuống trên bãi đáp. Tôi biết “lỗ hổng” hơi hẹp nhưng không ngờ “kẹt” như vậy.
        Tôi vẫn theo dõi “lỗ hổng” đó trước khi trực thăng đưa toán biệt kích Illinois vào, và mừng rỡ khi chiếc trực thăng từ từ hạ xuống “lỗ hổng”. Các trực thăng võ trang Cobra bay vòng bao vùng cho chiếc “slick” chính bay vào... Tiếp theo là những tiếng đạn nổ vang trời như điạ ngục. Theo lời phi hành đoàn kể lại, chiếc trực thăng bị trúng 139 viên đạn, trong đó 59 viên là đạn đại liên .50... Ô! hấp dẫn lắm!
 Dallas, TX.
vđh

No comments:

Post a Comment